[CHÁU ĐÍCH TÔN] “OE! OE! OE!”. Một đứa bé chào đời. Cả dòng họ ngoài hành lang trào nước mắt. Ông bố trào nước mắt.

“Khốn thật! Nó là cháu đích tôn”
Rồi mai đây, nhanh thôi, vài ba năm đầu tiên, khi nó biết lẫy, biết đi, biết gọi bố, gọi mẹ, nó sẽ sớm mà trở thành cục vàng đích thực. Cô, dì, chú, bác sẽ vây lấy nó mỗi lần về quê, bế ẵm nó 24/7, tặng cho nó những món đồ chơi đắt đỏ mà có khi cả đời con họ chưa được chạm đến, cho nó ăn những món nó thích, cung phụng, quỳ rạp người chiều theo ý một đứa trẻ.
Rồi mai đây, nhanh thôi, khi nó đặt những bước đầu tiên qua cánh cửa trường học, nơi đáng lẽ sẽ dạy cho nó những bài học đầu tiên, những điều cơ bản về thế giới muôn hình vạn trạng, sẽ sớm thôi mà chẳng dám động đến nó. Cứ thử xem, rồi cô giáo xấu số đó sẽ nhận được đơn cho nghỉ việc, gia đình đứa nhóc kia sẽ bị mắng vốn “Lũ không biết dạy con”, “Chị xem lại con gái của chị đi”,…
Rồi mai đây, nhanh thôi, bước vào những năm tháng dậy thì, nó còn chẳng biết luộc mớ rau. Mỗi lần về quê nhà có việc, người ta sẽ dặn nó ngồi yên một chỗ, nghỉ ngơi chờ mọi người dọn cơm, sẽ khoe khoang thành tích học tập sáo rỗng của nó ra khắp làng khắp xóm. Nó sẽ được dạy việc nhà là của đàn bà con gái, việc ngồi mâm trên, uống rượu đàm tiếu chuyện đời là của đàn ông.
Và rồi.
Năm 25 tuổi, nó sẽ mang cô người yêu thứ n về cho gia đình chấm điểm. May quá, lần này cô ấy vừa mắt tất cả thành viên dòng họ nhà chồng. Cô này xinh xắn, ngoan ngoãn, lễ phép, tháo vát, biết rửa bát, hát cũng hay, gia đình môn đăng hộ đối.
Năm 30 tuổi, nó sẽ thành giám đốc của một công ty to lớn nào đó. Nó sẽ kiếm được những đồng lương cả chín con số. Nó sẽ trở thành chỗ dựa tài chính cho cả nhà. Em nó, bác nó, bố mẹ nó, cháu nó, con nó, vợ nó,… tất tần tật đều phụ thuộc vào một mình nó.
Năm 40 tuổi, nó có con trai nối dõi tông đường. Đứa thứ ba rồi. Hai con vịt trời. Vứt.
Năm 45 tuổi, bố nó mới mất. Mọi việc trong nhà giờ dồn hết lên vai nó. Cúng chạp, giỗ, lễ, tết, đám ma, đám hỏi, đám cưới, tổ tiên, dòng dõi, tất cả,… nó đều có mặt. Chuyện, đàn ông mà, cháu đích tôn mà, nhiệm vụ mà.
…
Năm 60 tuổi, con trai nó bảo: “Bố ơi! Con yêu con trai.” Tội thằng nhỏ, ba tháng rồi nó không ra khỏi nhà. Người ta dẫn nó lên viện. Ca này không chữa được ông ạ. Dòng họ này mạt. Con nó bỏ trốn. Mất dấu rồi!
Chờ mãi giờ mới tới lượt, vợ chồng con giai ông bác họ mừng lắm: “Thôi, để anh chị gánh!”
Hết rồi, hết cả rồi, mất “cháu đích tôn” rồi.
Hết rồi.
CHÁU ĐÍCH TÔN – MÓN QUÀ HAY LỒNG SẮT?
Leave a Reply