The Sound Of Silence. Hello darkness, my old friend. I’ve come to talk with you again. Because a vision softly creeping. Left its seeds while I was sleeping. And the vision that was planted in my brain. Still remains within the sound of silence.
Xin chào bóng đêm, người bạn cũ của tôi. Tôi lại đến trò chuyện với anh đây. Bởi lẽ một ảo ảnh đang dần xâm chiếm. Nó đã gieo mầm từ khi tôi còn ngủ say, và cứ lớn dần lên trong tâm trí, vẫn còn lại đây, thanh âm của sự im lặng. Trong những giấc mơ vô tận mà tôi độc bước. The Sound Of Silence. Trên những con đường chật hẹp đầy sỏi đá chông gai. bên dưới ánh sáng của ánh đèn đường lẻ loi. Tôi khẽ xoay cổ áo đón cái lạnh và sương giá. Khi đôi mắt nhói lên vì ánh đèn neon chớp tắt, xuyên qua màn đêm, và chạm tới thanh âm của tĩnh lặng. Và trong ánh sáng đèn trần tôi đã thấy, hàng chục ngàn người, có lẽ là hơn, trò chuyện với nhau trong sự im lặng, lắng nghe nhau trong sự thờ ơ, viết những ca khúc không bao giờ được hát lên. Và không một ai dám, phá vỡ âm thanh của sự im lặng. “Đồ ngốc”- Tôi nói – “Các người chẳng biết gì. Sự im lặng chẳng khác gì phát triển những thứ xấu xa. Nghe này, tôi có thể dạy cho mọi người. Nắm lấy tay tôi để tôi có thể giúp mọi người.” Nhưng những lời tôi nói như hạt mưa rơi và vang vọng trong giếng sâu của sự tĩnh lặng. Rồi họ lại cúi đầu và cầu nguyện với vị chúa trong ánh đèn mà họ tạo ra và ánh sáng lóe lên như một cảnh báo, những từ ngữ đó đang thành hình và những dấu hiệu nói rằng Những lời tiên tri được viết lên tường nhà ga và đại sảnh khu chung cư, mãi thì thầm trong thanh âm của im lặng. The Sound Of Silence.
And the people bowed and prayed. To the neon god they made. And the sign flashed out its warning. In the words that it was forming. And the sign said. The words of the prophets are written on the subway walls. And tenement halls. And whisper’d in the sounds of silence. The Sound Of Silence.