Mắt biếc. “Tôi buồn, dĩ nhiên. Nhưng đốm lửa hi vọng trong tôi chưa tắt hẳn. Nó vẫn cháy dù là leo lét, bản chất của tình yêu là hi vọng. Nhiều khi trước một sự thật phũ phàng đã rõ mười mươi người ta vẫn tìm cách giải thích theo chiều hướng ít bi quan nhất.”
Cuốn truyện dài của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh đem đến cho người đọc một sự ám ảnh và day dứt qua câu chuyện tình của Ngạn và Hà Lan. Cuốn sách ra đời đã được một thời gian và năm nay chính thức được đạo diễn Victor Vũ đưa lên màn ảnh. Đối với những ai từng đọc, có lẽ sẽ không thể nào quên được tình yêu si mê của Ngạn dành cho Hà Lan, một tình yêu kéo dài ba thập kỷ. Trong tim mỗi người sẽ luôn có một hình bóng mà mình phải dành cả đời để quên, một người mà bạn yêu sâu sắc và chân thành. Mắt biếc. Tình yêu của Ngạn dành cho Hà Lan là như thế, dù cho biết Hà Lan không dành tình cảm cho mình, dù cho Hà Lan yêu Dũng, trong tim Ngạn vẫn không bao giờ phai mờ hình bóng cô bạn gái thanh mai trúc mã, cô bạn gái có đôi mắt biếc mà mỗi lần nhìn vào đó, anh thấy được cả hình bóng mình trong mặt nước mùa thu. Ngạn yêu Hà Lan tới nỗi, anh đã suýt nhầm tưởng hình bóng cô gái trong đôi mắt Trà Long- con gái Hà Lan, để rồi, đến cuối cùng, anh chọn cách ra đi, chọn cách trốn chạy, rời khỏi mảnh đất in hằn kỷ niệm thơ ấu và những nỗi đau không bao giờ lành.
Một tình yêu nếu chỉ là từ một phía sẽ chỉ là gánh nặng, huống hồ đó lại kéo dài gần một kiếp người.