Chuyện quên

Chuyện quên. Cách đây ít lâu, Kinh Hoàng có lên Đà Lạt vài hôm để đổi gió, mọi chuyện đều suôn sẻ duy chỉ có điều nhỏ xíu là lúc về do hơi vội nên chị chủ nhà quên trả CMND, mình cũng quên béng mất. Khi đi khoảng 5p thì chợt nhớ và quay lại lấy, lúc về tới nhà, Kinh Hoàng có ngồi kể với thầy, cười hề hề vì may mà nhớ kịp, chứ hem là toi.

 Chuyện quên
Chuyện quên

Thầy mình nghe vậy, chậm rãi phả một làn khói, làm hớp trà xanh rồi mắng cho một trận.

Thầy nói “quên” là một từ không thể chấp nhận được, đó thể hiện cho một hành động thiếu trách nhiệm. Con thử nghĩ xem, nếu con nghĩ ra là mình quên lấy CMND 5p trước khi lên máy bay hay đi tàu thì như thế nào, tương tự cho việc quên passport tại khách sạn khi đi nước ngoài. Người ta đâu có giải quyết cho mình, máy bay có quay ngược lại khi đang bay vì thèn Kinh Hoàng quên CMND hay hãng Singapore Airlines delay 30p để đợi thèn Kinh Hoàng đi về khách sạn lấy passport? No. Lúc đó chính con phải chịu trách nhiệm về lỗi lầm của mình, đó là cách mà xã hội họ vận hành.

Thầy kể cách đây ít hôm, thầy có nhờ 1 bạn mang cặp của thầy đi theo tới quán cà phê để làm việc, bạn cũng đi cùng nhưng khi tới nơi thì chỉ có bạn mà không có cặp. Vậy là bạn lục đục chạy về lấy, may mà quán cà phê chỉ cách chỗ lấy 10p. Xong thầy cũng mắng cho một trận. Nếu như chỗ đến không phải quán cà phê mà là sân bay, thì sẽ như thế nào? Biết bao nhiêu tài liệu, hồ sơ, hợp đồng trong đó, nếu thầy đang trong chuyến công tác gặp đối tác lớn thì sao. Thầy sẽ đi đến phòng họp tay không, họ có chấp nhận điều đó hay không? Đứng đầu 1 doanh nghiệp mà như vậy thì các nhân viên phía dưới sẽ thế nào, họ sẽ question (đặt câu hỏi liền). Trong khi đợi bạn chạy về lấy thì hợp đồng bị fail vì cách làm việc thiếu chuyên nghiệp, thầy sẽ lững thững ra về, công việc trễ nãi, cả tập đoàn lao đao vì sếp không phản hồi, hàng hoá ứ đọng tại cảng, đối tác từ chối. Một tập đoàn lao đao vì một đứa lỡ quên. Con thấy vậy có chấp nhận được không?

Khi đi học, nhiều bạn còn ngủ quên trước giờ thi, quên đăng kí học phần, quên trả nợ môn, quên lịch thi vì sự bất cẩn, không ghi chú nhắc nhở, và hậu quả là bạn ra trường chậm 1 năm – 2 năm. Khi đó bạn bè cùng trang lứa đã có 2 năm kinh nghiệm trong nghề rồi. Ngay cả những việc cho bản thân mình vậy mà còn quên thì nhớ điều gì được?

Trong công việc, hoặc các mối quan hệ xã hội, quên sẽ gây sự lãng phí thời gian vô cùng. Thời gian quay về lấy, thời gian làm vì quên ghi chú (take note), thời gian chờ đợi,… gây tổn thất cho xã hội. Để người khác đợi, là mình có lỗi vì cuộc đời họ đã giành 5-10 phút để đợi mình lãng phí. Nếu có người hay quên, thì nhắc nhở họ 1 lần 2 lần, đến lần thứ 3 thì thôi sorry, mời bạn đi giùm, vì quên là thói quen, bản chất của họ rồi.

Kinh Hoàng thấy thấm thía quá, tự nhắc nhở bản thân phải hết sức cẩn thận, ghi chép đầy đủ, và hết sức trách nhiệm, một người trẻ văn minh sẽ không được quên (quên ở đây là quên việc chứ vẫn quên hận thù, quên mình vì lý tưởng).

Từ Quên trong tiếng Anh là forget, Kinh Hoàng tự bịa là for và get, forget to for-get, quên để nhận được điều gì đó, có thể là bài học, mà bài học này nên có 1-2 lần thôi, không nên get nhiều quá. Và lần này Kinh Hoàng get được quá trời luôn. Nhưng thôi không dám get lần 2 đâu. Sợ quá sợ.

– Kinh Hoàng –

“TP. Hồ Chí Minh đã xảy ra nhiều vụ cháy liên quan đến sử dụng gas như: Vụ cháy tại Fideco Riverview, phường Thảo Điền, quận 2, ngày 07/01/2018, do nấu ăn quên tắt bếp gas; vụ cháy tại phòng trọ thuộc hẻm 903 Trần Xuân Soạn, phường Tân Hưng, quận 7, ngày 14/4/2017 làm chết 01 người, vụ cháy tại Quán Phúc Ký, 514 Lũy Bán Bích, Phường Hòa Thạnh, Quận Tân Phú, ngày 18/10/2015, làm chết 02 người, nguyên nhân do nấu ăn quên tắt bếp” (Theo trang web của phòng cháy chữa cháy). Sự quên tắt bếp để cháy nồi thì vô số kể, quên tắt điện, quạt, điều hoà khi ra khỏi phòng, rồi quên này quên nọ….ảnh hưởng đến tính mạng mình và bao người.

Rồi chuyện 1 bạn trẻ ở Hà Giang ngủ quên không đi thi ĐH, trường cử người tới kêu dậy rồi chở đến trường thi thần tốc, xem thấy nó không tốt tí nào. Việc 1 người ngủ quên trước kỳ thi quan trọng, đã 18 tuổi rồi thì kệ nó. Nó không xứng đáng để đi thi kỳ thi đó. Quên nó phải trả giá chứ sao đi lục tìm khắp nơi để chở nó đến thi. Có nước nào như vậy đâu, bạn không đi thi vì quên thì kệ bạn chứ, bạn có xem trọng kỳ thi này đâu. Vì khi xem trọng kỳ thi, có trách nhiệm với bản thân, người ta không thể ngủ quên được. Có nhiều công cụ để báo thức hoặc nhắc nhở.

Từ nhỏ, 1 đứa trẻ phải được dạy dỗ nghiêm khắc về chuyện QUÊN. Vì sống không thể 1 mình, sống là trong cộng đồng, mình quên 1 cái là bao nhiêu người mang hoạ. Địa vị càng cao thì càng phải nhớ nhiều, chỉ là tập trung và có trách nhiệm, có phương pháp là NHỚ được hết. Giờ có bao nhiêu công cụ hỗ trợ việc mình nhớ hay quản lý mọi việc trơn tru, khoa học. Nên nói quên là khó mà chấp nhận được. Chỉ có ở đầu óc vô cùng bất cẩn hoặc vô trách nhiệm, kém trách nhiệm mới dám mở miệng nói chữ QUÊN với người khác. Bạn có quên ăn không, sao cái gì cũng quên mà tới đoạn ăn thì nhớ?

Bài học về cái SỰ QUÊN này như bạn Hoàng này đề cập trong bài viết nên được chia sẻ rộng rãi. Đừng quên việc, quên người khác….nếu mình có trách nhiệm và có tấm lòng yêu thương con người. Có những cái QUÊN và không bao giờ sửa chữa được. Những người giao việc và họ nhớ, thể hiện tính trách nhiệm rất cao, hoặc là người rất chu toàn, biết sắp xếp công việc, biết nghĩ cho người khác.

Có những cái nên quên đi, ví dụ chuyện buồn, người đối xử tệ với mình, cái mình đã cho đi. Nhưng cũng có những cái mình tuyệt đối không được phép quên, ví dụ như cái mình nhận được từ người khác, hoặc công việc đã giao,…

Văn minh nào có khó gì
Nhận thì phải nhớ, cho thì phải quên.

– Tony Buổi Sáng –

Cách đây ít lâu, Kinh Hoàng có lên Đà Lạt vài hôm để đổi gió, mọi chuyện đều suôn sẻ duy chỉ có điều nhỏ xíu là lúc về do hơi vội nên chị chủ nhà quên trả CMND, mình cũng quên béng mất. Khi đi khoảng 5p thì chợt nhớ và quay lại lấy, lúc về tới nhà, Kinh Hoàng có ngồi kể với thầy, cười hề hề vì may mà nhớ kịp, chứ hem là toi.

Thầy mình nghe vậy, chậm rãi phả một làn khói, làm hớp trà xanh rồi mắng cho một trận.

Thầy nói “quên” là một từ không thể chấp nhận được, đó thể hiện cho một hành động thiếu trách nhiệm. Con thử nghĩ xem, nếu con nghĩ ra là mình quên lấy CMND 5p trước khi lên máy bay hay đi tàu thì như thế nào, tương tự cho việc quên passport tại khách sạn khi đi nước ngoài. Người ta đâu có giải quyết cho mình, máy bay có quay ngược lại khi đang bay vì thèn Kinh Hoàng quên CMND hay hãng Singapore Airlines delay 30p để đợi thèn Kinh Hoàng đi về khách sạn lấy passport? No. Lúc đó chính con phải chịu trách nhiệm về lỗi lầm của mình, đó là cách mà xã hội họ vận hành.

Thầy kể cách đây ít hôm, thầy có nhờ 1 bạn mang cặp của thầy đi theo tới quán cà phê để làm việc, bạn cũng đi cùng nhưng khi tới nơi thì chỉ có bạn mà không có cặp. Vậy là bạn lục đục chạy về lấy, may mà quán cà phê chỉ cách chỗ lấy 10p. Xong thầy cũng mắng cho một trận. Nếu như chỗ đến không phải quán cà phê mà là sân bay, thì sẽ như thế nào? Biết bao nhiêu tài liệu, hồ sơ, hợp đồng trong đó, nếu thầy đang trong chuyến công tác gặp đối tác lớn thì sao. Thầy sẽ đi đến phòng họp tay không, họ có chấp nhận điều đó hay không? Đứng đầu 1 doanh nghiệp mà như vậy thì các nhân viên phía dưới sẽ thế nào, họ sẽ question (đặt câu hỏi liền). Trong khi đợi bạn chạy về lấy thì hợp đồng bị fail vì cách làm việc thiếu chuyên nghiệp, thầy sẽ lững thững ra về, công việc trễ nãi, cả tập đoàn lao đao vì sếp không phản hồi, hàng hoá ứ đọng tại cảng, đối tác từ chối. Một tập đoàn lao đao vì một đứa lỡ quên. Con thấy vậy có chấp nhận được không?

Khi đi học, nhiều bạn còn ngủ quên trước giờ thi, quên đăng kí học phần, quên trả nợ môn, quên lịch thi vì sự bất cẩn, không ghi chú nhắc nhở, và hậu quả là bạn ra trường chậm 1 năm – 2 năm. Khi đó bạn bè cùng trang lứa đã có 2 năm kinh nghiệm trong nghề rồi. Ngay cả những việc cho bản thân mình vậy mà còn quên thì nhớ điều gì được?

Trong công việc, hoặc các mối quan hệ xã hội, quên sẽ gây sự lãng phí thời gian vô cùng. Thời gian quay về lấy, thời gian làm vì quên ghi chú (take note), thời gian chờ đợi,… gây tổn thất cho xã hội. Để người khác đợi, là mình có lỗi vì cuộc đời họ đã giành 5-10 phút để đợi mình lãng phí. Nếu có người hay quên, thì nhắc nhở họ 1 lần 2 lần, đến lần thứ 3 thì thôi sorry, mời bạn đi giùm, vì quên là thói quen, bản chất của họ rồi.

Kinh Hoàng thấy thấm thía quá, tự nhắc nhở bản thân phải hết sức cẩn thận, ghi chép đầy đủ, và hết sức trách nhiệm, một người trẻ văn minh sẽ không được quên (quên ở đây là quên việc chứ vẫn quên hận thù, quên mình vì lý tưởng).

Từ Quên trong tiếng Anh là forget, Kinh Hoàng tự bịa là for và get, forget to for-get, quên để nhận được điều gì đó, có thể là bài học, mà bài học này nên có 1-2 lần thôi, không nên get nhiều quá. Và lần này Kinh Hoàng get được quá trời luôn. Nhưng thôi không dám get lần 2 đâu. Sợ quá sợ.

– Kinh Hoàng –

“TP. Hồ Chí Minh đã xảy ra nhiều vụ cháy liên quan đến sử dụng gas như: Vụ cháy tại Fideco Riverview, phường Thảo Điền, quận 2, ngày 07/01/2018, do nấu ăn quên tắt bếp gas; vụ cháy tại phòng trọ thuộc hẻm 903 Trần Xuân Soạn, phường Tân Hưng, quận 7, ngày 14/4/2017 làm chết 01 người, vụ cháy tại Quán Phúc Ký, 514 Lũy Bán Bích, Phường Hòa Thạnh, Quận Tân Phú, ngày 18/10/2015, làm chết 02 người, nguyên nhân do nấu ăn quên tắt bếp” (Theo trang web của phòng cháy chữa cháy). Sự quên tắt bếp để cháy nồi thì vô số kể, quên tắt điện, quạt, điều hoà khi ra khỏi phòng, rồi quên này quên nọ….ảnh hưởng đến tính mạng mình và bao người.

Rồi chuyện 1 bạn trẻ ở Hà Giang ngủ quên không đi thi ĐH, trường cử người tới kêu dậy rồi chở đến trường thi thần tốc, xem thấy nó không tốt tí nào. Việc 1 người ngủ quên trước kỳ thi quan trọng, đã 18 tuổi rồi thì kệ nó. Nó không xứng đáng để đi thi kỳ thi đó. Quên nó phải trả giá chứ sao đi lục tìm khắp nơi để chở nó đến thi. Có nước nào như vậy đâu, bạn không đi thi vì quên thì kệ bạn chứ, bạn có xem trọng kỳ thi này đâu. Vì khi xem trọng kỳ thi, có trách nhiệm với bản thân, người ta không thể ngủ quên được. Có nhiều công cụ để báo thức hoặc nhắc nhở.

Từ nhỏ, 1 đứa trẻ phải được dạy dỗ nghiêm khắc về chuyện QUÊN. Vì sống không thể 1 mình, sống là trong cộng đồng, mình quên 1 cái là bao nhiêu người mang hoạ. Địa vị càng cao thì càng phải nhớ nhiều, chỉ là tập trung và có trách nhiệm, có phương pháp là NHỚ được hết. Giờ có bao nhiêu công cụ hỗ trợ việc mình nhớ hay quản lý mọi việc trơn tru, khoa học. Nên nói quên là khó mà chấp nhận được. Chỉ có ở đầu óc vô cùng bất cẩn hoặc vô trách nhiệm, kém trách nhiệm mới dám mở miệng nói chữ QUÊN với người khác. Bạn có quên ăn không, sao cái gì cũng quên mà tới đoạn ăn thì nhớ?

Bài học về cái SỰ QUÊN này như bạn Hoàng này đề cập trong bài viết nên được chia sẻ rộng rãi. Đừng quên việc, quên người khác….nếu mình có trách nhiệm và có tấm lòng yêu thương con người. Có những cái QUÊN và không bao giờ sửa chữa được. Những người giao việc và họ nhớ, thể hiện tính trách nhiệm rất cao, hoặc là người rất chu toàn, biết sắp xếp công việc, biết nghĩ cho người khác.

Có những cái nên quên đi, ví dụ chuyện buồn, người đối xử tệ với mình, cái mình đã cho đi. Nhưng cũng có những cái mình tuyệt đối không được phép quên, ví dụ như cái mình nhận được từ người khác, hoặc công việc đã giao,…

Văn minh nào có khó gì
Nhận thì phải nhớ, cho thì phải quên.

– Tony Buổi Sáng –

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *