Đời người vô thường lắm

Đời người vô thường lắm bạn ơi…. Không biết bạn đã từng trải qua cảm giác này chưa. Cái cảm giác khi tin dữ ập đến, rằng người bạn thân thiết năm xưa của mình đột nhiên qua đời.

Rụng rời tay chân, không thể tin đó là sự thật. Vớ lấy chiếc điện thoại, hoảng hốt liên hệ với những người khác để tìm hiểu. Chuyện sinh mạng đâu phải thứ để đùa. Và rồi, như một luồng điện xẹt qua khi đã có người xác nhận, tưởng như thời gian đóng băng, nước mắt tự động rơi xuống, những kí ức cùng nhau như cuốn phim tua chậm cứ thế hiện về.

Tại sao vậy trời ơi? Làm ơn hãy nói đó không phải sự thật đi. Người ấy trước giờ vẫn khoẻ mạnh mà? Chúng mình đã từng vui đùa du lịch cùng nhau như thế mà??

Rồi bất chợt bừng tỉnh rằng, cuộc đời trước giờ vốn dĩ phũ phàng như vậy. Đâu ai biết được ngày mai. Đâu ai dự đoán được chuyện gì sẽ đến. Thế mà chúng ta, cứ sống một cách vô tư đến mức vô tâm với mọi sự vật. Chúng ta cứ buồn bã chỉ vì nhứng chuyện cỏn con hàng ngày. Chúng ra cứ tức giận vì những điều không đáng phải chú tâm.

Nếu ngày mai là ngày cuối cùng được sống, bạn sẽ làm gì? 
Nếu ngày mai là lần cuối cùng được gặp người mà bạn thương, bạn sẽ nói gì? 
Xin đừng phải chờ đến những chữ “nếu” này mới bắt đầu quan tâm những người xung quanh nữa. Xin đừng để đến lúc họ rời bỏ mình, mới bắt đầu gào khóc xót thương và hối hận vì đã không nói lời yêu sớm hơn.

Vì bạn, vì tớ, vì bất cứ ai trên cõi nhân sinh này đều không biết được lúc nào Thần Chết bỗng gọi tên. Yêu thương nhau đi, khi còn có thể.

Hãy biết ơn vì sáng mai thức dậy, bạn vẫn còn sống, vẫn có cơ hội để yêu và được yêu.

Tạm biệt…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *