Làm người bình thường. Có một anh tài xế chuyên phụ trách chở bệnh nhân tâm thần cho bệnh viện tâm thần. Trong một lần đón bệnh nhân về bệnh viện, do sơ ý anh để lạc mất ba bệnh nhân. Vì sợ bị mất việc, anh lái xe đến điểm buýt rồi mời khách đi chung xe với giá rẻ như giá xe buýt. Anh lừa được 3 người lên xe và chở thẳng về bệnh viện. Sau nhiều ngày gian khổ và vất vả tìm cách thoát ra khỏi trại thương điên, cuối cùng 3 anh cũng được tự do.
Khi được thả khỏi trại, phóng viên mới tới xin phỏng vấn
– Đầu tiên là giáo viên Vật lý
Pv: Khi bị đưa vào trại tâm thần, anh đã tìm cách nào để tự giải cứu mình?
Giáo viên Vật lý: Tôi nghĩ, tôi phải ra khỏi đó bằng mọi giá, trước tiên tôi chứng minh bản thân mình không có bệnh.
Bằng cách nào?
Tôi nói: “Trái đất này hình cầu”, đây là một câu nói chân lý. Tôi nghĩ người nói lời chân lý ắt không thể nào là người mắc bệnh tâm thần được đúng không?
Vậy anh đã thành công?
Không, khi tôi nói câu này đến lần thứ 14 thì nhân viên y tá liền chích cho tôi một mũi tiêm vào mông.
– Người tiếp theo được hỏi là: anh chàng làm công tác xã hội
Vẫn câu hỏi cũ: Anh đã làm gì để tự cứu mình? Phóng viên hỏi
Tôi nói với các bác sỹ và nhân viên y tá ở đó rằng tôi là một chuyên gia xã hội học. Tôi nói tôi biết cựu tổng thống Mỹ là Bill Clinton, còn cựu thủ tướng Anh là Tony Blair, khi tôi nói đến các tên các vị lãnh đạo tinh thần của các đảo nam Thái Bình Dương thì bọn họ liền tiêm cho tôi một mũi. Sau đó tôi không còn dám nói gì nữa.
Cuối cùng may mắn, anh nông dân là 1 trong 3 người trên chuyến xe ĐM (định mệnh) ấy thoát ra được và trình báo công an tới giải cứu tôi và anh giáo viên Vật lý. Đến giờ tôi vẫn chưa hết kinh hoàng.
Khi hỏi anh nông dân lý do nào anh thoát được, anh nông dân trả lời: tôi chẳng làm gì để chứng minh tôi là người bình thường cả. Tôi không nói gì nhiều, đến lúc ăn thì tôi ăn, đến lúc ngủ tôi ngủ, y tá giúp tôi cạo râu thì tôi nói cảm ơn, sau 28 ngày thì bác sĩ đến gặp tôi và bảo anh khỏe rồi, chúng tôi cho anh về.
Cô phóng viên mới thốt lên rằng: “Một người bình thường mà muốn chứng minh mình là người bình thường quả là khó phi thường. Có lẽ chỉ một người không chứng minh mình là người bình thường mới là bình thường”
Bài học rút ra là: Đừng bao giờ cố làm vừa lòng người khác. Nếu họ không thể tiếp nhận một con người có những điểm khác biệt được cho là xấu của bạn, thì cũng không xứng để có được một con người với nhiều điểm tốt là bạn. Vậy nên tốt nhất đừng mất thời gian đi giải thích với thế giới việc làm của bạn, tự nhiên bạn lại trở thành kẻ lố bịch. Rồi sẽ đến lúc bạn nhận ra: Làm vừa lòng thiên hạ, là một chuyện vừa khó, lại vừa ngu.