WHAT TIME IS IT- MẤY GIỜ RỒI
WHAT TIME IS IT
Exhausted from driving, a traveling salesman
stopped in this one town, and pulled over to get an
hour or two of sleep. But the quiet place he chose
happened to be one of the streets that the majority of
the towns people used to take their daily run.
The salesman had barely pulled over, and
gotten comfortable when a jogger was knocking on
his window, asking, “Excuse me, but do you have
the time?”
The man looked at the car clock and
answered, “8:15.”
The jogger said thanks and left.
The man settled back again, and was just
dozing off when there was another knock on the
window and another jogger. “Excuse me, sir, do you
have the time?”
“8:25!”
The jogger said thanks and left.
Now, the man could see other joggers passing
by and he knew it was only a matter of time before
another one would be disturbed him. Hoping to
solve his problem he took out a pen and paper and
put a sign in his window saying, “I do not know the
time!”
Again he settled back to sleep, and was just
dozing off when there was another knock on the
window.
“Sir, sir? It’s 8:45!”
——————–
MẤY GIỜ RỒI
Mệt mỏi vì lái xe, một người bán hàng dạo
dừng lại ở một thị trấn, và tấp xe vào lề để ngủ một
hai giờ. Nhưng nơi yên tĩnh ông ta chọn lại ngẫu
nhiên là một trong những con đường mà phần lớn
người thị trấn dùng để chạy hàng ngày.
Người bán hàng mới vừa tấp xe vào và
buông người thư giãn thì một người chạy bộ gõ cửa
sổ xe, hỏi:”Xin lỗi, ông biết giờ không?”
Người đàn ông nhìn vào đồng hồ xe hơi và
trả lời:”8:15.”
Người chạy bộ cảm ơn và rời đi.
Người đàn ông quay lại nằm và mới vừa chỉ
ngủ lơ mơ thì có một tiếng gõ khác trên cửa sổ xe và
một người chạy bộ khác.”Xin lỗi, thưa ông, ông biết
giờ không?”
“8:25!”
Người chạy bộ lại cảm ơn và rời đi.
Lúc ấy, người đàn ông có thể thấy những
người chạy bộ khác chạy ngang qua và ông ta biết
vấn đề chỉ là thời gian trước khi một người khác sẽ
quấy rầy ông. Hy vọng giải quyết vấn đề, ông lấy ra
một cây bút và tờ giấy và viết một dòng trên cửa
sổ:”Tôi không biết
giờ !”
Một lần nữa ông nằm xuống ngủ, và mới chỉ
mơ màng thì có một tiếng gõ cửa khác trên cửa sổ.
“Thưa ông, thưa ông. Bây giờ là 8:45!”